Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

[Sương Đỏ][1]

CHƯƠNG I
Vầng thái dương chênh chếch trên cao , đổ ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè xuống đám đông đang chen lấn trước cửa nhà sách Nguyễn Huệ . Tiếng ồn ào huyên náo, tiếng kèn xe bóp inh ỏi , kèm theo tiếng í ới gọi tên , tất cả trộn lẫn vào nhau tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn nghe muốn đinh cả óc, chát cả tai . Trước sự hỗn loạn này , những người đi đường phải vội vàng lách ra hai bên, để tránh cái âm thanh hi-fi sống động còn hơn dàn loa Sony kia, làm ảnh hưởng tới hệ thần kinh mỏng manh , yếu đuối của mìnhHệ thống thần kinh của Nguyên Thục cũng không phải ngoại lệ , nhưng xem ra còn vững vàng hơn khối người . Bằng chứng là dù tưởng chừng như mình đang sắp chết tới nơi khi chịu sức ép mãnh liệt của đám đông cuồng nhiệt lấn tới , nhưng nó vẫn cố gắng mím môi chịu đựng , và nhích từng chút một về phía chiếc bàn dài phủ khăn xanh . Nơi mà mọi người đang vây lấy một người đàn ông tóc nâu trạc ngũ tuần đương ngồi cắm cúi ký lia ký lịa . Chậc ! Mấy khi có dịp một nhà văn nổi tiếng đến Việt Nam , huống chi lại chỉ có một phần trăm cơ hội để xin chữ ký trực tiếp như thế này . Thế nên , dù có phải chịu ép mình vật vã trong đám đông này bao lâu đi chăng nữa, thì Nguyên Thục cũng quyết giành cho được chữ ký quý giá “made by Marc Levy” để thỏa lòng mong mỏi và xứng đáng với công sức bỏ ra chen lấn nãy giờ . Trong khi Nguyên Thục đang ra sức chen lấn trước nhà sách một cách khó khăn, thì ở bên kia đường , Nguyên Thiên - đứa em gái sinh đôi của nó - đang thọc chiếc thìa sứ nhỏ xinh vào ly kem thuyền . Mái tóc ngắn tinh nghịch lúc lắc mỗi khi nó nghiêng đầu , theo dõi xem chị mình đang ngắc ngoải tới nơi nào . Ngồi bên cạnh nó là Bách Nhật và Anh Tú , hai người này đang tụm lại nói chuỵên phiếm trong khi chờ đợi Nguyên Thục trở ra . Chẳng biết cả hai nói với nhau những gì mà chốc chốc lại thấy Bách Nhật gật đầu , đôi mắt xám tro dịu dàng ra chiều thông cảm . Còn Anh Tú - chàng trai duy nhất trong nhóm bốn cô gái, đồng thời là anh trai của Linh Lan - thì hăm hở khoa tay múa chân theo thói quen thường trực , để minh họa cho câu chuỵên thêm phần sống động hơn. - Nguyên Thục vẫn chưa xin xong chữ ký sao ?Không cần phải ngẩng đầu lên , Nguyên Thiên cũng thừa biết chủ nhân của cái giọng nhẹ tênh ấy chính là Linh Lan , một trong bốn đứa bạn thân nhất của mình . Đặt nhẹ ly kem - với những lát dâu phủ si rô đỏ tươi nổi bật trên nền sôcôla sữa - lên bàn , Linh Lan kéo ghế ngồi xuống cạnh Anh Tú . Đôi mắt đen láy rảo quanh một vòng như để tìm kiếm bóng dáng của Nguyên Thục, trong khi bàn tay nó không ngừng khuấy chiếc thìa sứ vào ly , để trộn lẫn hai màu nâu đỏ lại với nhau . Đến khi nhắm chừng vị ngọt của kem và sirô đã đủ thấm , Linh Lan mới để ý và ngẩng nhìn Nguyên Thiên . Nó cười mỉm khi bắt gặp khuôn mặt đang ngạc nhiên của nhỏ bạn trước cách thưởng thức kem kỳ lạ của mình : trộn lẫn tất cả vào nhau chứ không ăn riêng biệt từng phần . Âu đó cũng là sở thích riêng của mỗi người . - Tạ ơn chúa ! Cuối cùng tui cũng đã an toàn trở về .Cả bốn cái đầu đang cúi xuống ngay lập tức ngẩng phắt lên khi thấy Nguyên Thục ôm chặt cuốn sách trên tay , uể oải ngồi phịch xuống cái ghế đặt sẵn bên cạnh Bách Nhật . Vội vàng cởi chiếc áo khoác đã ướt đẫm mồ hôi ra vắt lên ghế , Nguyên Thục đón lấy tờ thực đơn do Nguyên Thiên chuyền sang . Nó lướt mắt nhìn một dọc những dòng chữ xanh đỏ , rồi quyết định gọi cho mình nước ép cam , thức uống giàu vitamin , để lấy lại sức sau nhiều giờ chen lấn trong đám đông mệt đến rã cả người .- Bà đã thấy đỡ chưa ? Đã lấy lại tinh thần chưa ?- Coi như cũng tạm ổn ! Mà sao ?Không chỉ riêng Nguyên Thục , mà cả Bách Nhật , Nguyên Thiên và Linh Lan cũng cảm thấy nghi ngờ . Chẳng phải tốt lành gì mà Anh Tú lại cất giọng quan tâm thăm hỏi, với một khuôn mặt đầy chất gian tà, và nụ cười xảo quỵêt đến ác quỷ cũng không thể nào hơn thế kia . Trong khi để bốn đứa tụi nó tha hồ ngồi suy đoán , thì Anh Tú thọc tay vào hai túi quần jean dày cộm của mình . Nó cẩn thận lôi ra từng tờ giấy nhăn nhúm một cách khó nhọc , rồi nhẹ nhàng ve vuốt lại những nếp gấp ngang dọc với một thái độ vô cùng thận trọng , từ tốn, khiến cả bốn đôi mắt khác màu đều phải nhướng lên và tự hỏi. Rốt cuộc mấy tờ giấy rách ấy là gì mà khiến một kẻ xưa nay vốn không màng đến chuỵên tiểu tiết như Anh Tú , lại đâm ra cẩn thận bất thường như thế này .- Đây ! Xin trân trọng giới thiệu , ba bức thư tình của nhóm tứ quái gởi đến chư vị cô nương đang ngồi đây . Thế nào ! Có phải là tin động trời không ?Trước bốn khuôn mặt đang chăm chăm nhìn mình chờ đợi , Anh Tú phe phẩy ba tờ giấy đủ màu sắc qua lại , hệt như cách mấy bà bán cá ngoài chợ cầm cây chổi nhỏ xíu đuổi ruồi - để chào hàng . Nở nụ cười hé chiếc răng khểnh , Anh Tú nhẹ nhàng đặt tất cả chiến lợi phẩm của mình trên bàn , chỉ chừa lại một tờ giấy màu hồng vẽ hình trái tim chi chít trên tay . Đồng thời , cậu chàng cũng không quên trừng mắt cảnh cáo Nguyên Thiên khi thoáng thấy nó láu táu chồm người lên , cố với lấy cho được một tờ .- Ủa khoan ! Nhóm tui bốn người , nhóm tứ quái cũng bốn người , tại sao chỉ có ba lá thư tình ? Tụi nó có biết đếm không ?Đang tính đập vào tay Nguyên Thiên để trừng phạt cái tội chưa được sự cho phép của mình mà dám manh động , Anh Tú liếc nhìn Bách Nhật khi nghe Nguyên Thục lên tiếng . Nó chậm rãi đáp lời , nhưng cũng không quên lấy tay chặn lại những tờ giấy đang bị đe dọa khi Nguyên Thiên lại …chồm người lên- Chỉ có Bách Nhật là tứ quái không viết thư tỏ tình ! Bởi vì trong mắt tụi nó , Bách Nhật chẳng khác nào như một người chị ! Dễ thương và dịu dàng.Thấy Anh Tú cố ý kéo dài năm chữ “dễ thương và dịu dàng” ra để chê khéo ba cô còn lại có tu mấy đời cũng chẳng được như thế . Không hẹn mà cả hai chị em Nguyên Thục và Linh Lan đều quắc mắt nhìn về phía nó. Trước tình hình ba đánh một không chột cũng què ấy , Anh Tú đành nở một nụ cười giả lả cho êm chuyện , rồi vội đưa tờ giấy lên cao phe phẩy, đồng thời e hèm vài tiếng, để cả bốn đứa tụi nó phải tập trung vào vấn đề chính của mình .- Bức thư tình đầu tiên là của ông Lâm gởi đến cho nàng Thục nhà ta , hà hà ! Bà muốn tôi đọc , hay muốn tự mình đọc ?Trái ngược lại với sự hào hứng của Anh Tú , Nguyên Thục chỉ hất đầu về phía cậu chàng một cách lơ đễnh , tỏ ý “mọi quyền quyết định đều ở ông” , vì nó không quan tâm lắm đến ba cái chuyện thư từ vớ vẩn này . Nhận được cái hất đầu cho phép đó , Anh Tú lại nở một nụ cười đầy ẩn ý . Nó nhìn Nguyên Thục rồi chớp mắt lia lịa , thiếu điều muốn rớt cả lông mi , làm Nguyên Thiên ngồi kế bên phải lấy tay xoa xoa người vì gai ốc bất giác nổi lên đầy mình .- Thục em !Sau khi chớp mắt đã một hồi , Anh Tú đột ngột thốt lên hai tiếng ”Thục em” vô cùng tha thiết và dịu dàng , khiến Nguyên Thục - đang chụm môi hút một hơi dài - đã suýt phun hết cả nước cam ra . Cô nàng ôm ngực ho sặc sụa làm Bách Nhật vội vàng vuốt nhẹ vào lưng nó để xoa dịu . Nguyên Thiên ngồi kế bên thì trợn tròn hai mắt , suýt làm rơi cả thìa kem đang đưa lên miệng vì quá sửng sốt . Trong khi đó, Linh Lan lại tỏ ra bình thản , nhún nhẹ vai , cứ như thể đã thừa biết trước Nguyên Thục sẽ phản ứng như thế này . Hừ hừ ! “Thục em”, nghe sao mà muốn nổi hết cả da gà .Phớt lờ những đôi mắt hình viên đạn đang bắn ầm ầm về phía mình , Anh Tú hắng giọng mấy cái rồi giơ tờ giấy lên cao đọc rõ to . Đồng thời , nó không quên thêm mắm, dặm muối , lên bổng , xuống trầm , để truyền tải hết cảm xúc cho bốn khán giả bất đắc dĩ đang ngồi vểnh tai nghe lấy iừng câu, từng chữ của mình .- Thục em ! Ngay từ lúc thấy em hăng say bảo vệ chủ quyền khi bị đàn chị lớp mười hai “cả gan” giành mất chỗ ngồi quen thuộc của mình trong căng tin trường , anh đã có cảm giác em hệt như nàng Nguyệt trong “Mảnh trăng cuối rừng” của Nguyễn Minh Châu . Em đẹp “dã nhân” … à quên , đẹp dã man và sáng chói trong lòng anh . Kể từ đêm ấy , không ngày nào em không hiện hồn về trong giấc mơ của anh . Em làm anh ăn không đủ , ngủ không yên , vì ngày đêm mong nhớ đến một bóng hình . Cuối thư , anh xin em dành chút thời gian để đọc bức huyết thư đẫm máu và nước mắt này rồi hồi âm sơm sớm , để anh còn lấy đó mà phấn đấu cho bước đường chông gai sau này của hai đứa mình …
Hôn em ngàn lần, chưa đủ sẽ hôn thêm.Anh Tú vừa đọc dứt lời thì Nguyên Thiên đã giật lấy tờ giấy trên tay nó một cách thô bạo , rồi cùng Linh Lan châu đầu vào mổ xẻ câu cú , ngữ pháp , như một bài tập làm văn . Không hăng hái được như Nguyên Thiên và Linh Lan , Nguyên Thục lúc này dựa hẳn vào người Bách Nhật , tấm thân mảnh dẻ của nó run lên từng hồi . Có lẽ do cô nàng đã quá choáng , hoặc do bị lá thư sặc mùi Hàn Quốc đó đầu độc tâm hồn , xúc động đậy đến nỗi chẳng thể thốt nên lời . - Thằng này đáng đánh , đánh cho chừa cái thói phát ngôn bừa bãi , trù dập con người ta . Nó nói thấy Nguyên Thục “hiện hồn về” , chứng tỏ muốn bả mau mau chết sớm đặng hiện về cho nó gặp . Còn “máu và nước mắt” thì trăm phần trăm là do chui vào cái xó xỉnh nào để viết thư nên đập muỗi không ngơi tay , máu văng từa lưa . Rồi do đập muỗi mà đau người , cộng thêm mấy cái ngáp rõ dài vì buồn ngủ mới khiến nước mắt đua nhau chảy ra từng hàng chớ “huyết thư” huyết thanh cái khỉ gì .Anh Tú nhăn mặt khi thấy con em mình đã không nói thì thôi , nhưng hễ mở miệng ra là đâm bị thóc, chọc bị gạo, sốc đến tận óc . Trong phút chốc nó bỗng thấy thoáng mừng khi nghĩ đến việc mình là anh nó , chứ nếu là thằng trời ơi đất hỡi nào ở đâu đến lén phén , chắc đã bị Linh Lan dập đến một nắm đất cũng không có để mà chôn rồi .- Còn cái này của ai ?Bách Nhật một tay vỗ nhẹ vào vai Nguyên Thục - để cho bạn mình trấn tĩnh lại sau cơn “nhồi máu cơ tim” đột xuất - một tay chỉ vào tờ giấy màu vàng nằm lẻ loi bên cạnh bức thư tình của Phương Lâm . Anh Tú cầm tờ giấy đưa ngang mặt , nó rảo mắt qua lại cả hai mặt giấy rồi dừng lại ở cái chữ ký dài lằng ngoằng như giun bò phía dưới , đoạn chép miệng .- Của Trung Hiếu gởi cho bà Thiên ! Sao ? Muốn đọc hay…- Đọc đi ! Coi nó viết nhăng cuội gì để tui còn biết đường mà xử .Anh Tú chưa kịp nói dứt lời , Nguyên Thiên đã nóng nảy vọt miệng . Bình thường nó vốn đã rất ghét băng tứ quái - học thì dở mà chọc phá người khác thì không ai bằng - đang cư ngụ trong lớp mình . Cứ tưởng tượng đến cái mặt nhe răng cười nhăn nhở của Trung Hiếu - một trong tứ quái ngồi dãy bàn chót , chuyên buôn chuyện và quậy tung trời - là Nguyên Thiên đã thấy như có gió mùa Đông Bắc cấp mười hai tràn về . Đó là còn chưa kể đến chuyện hôm nay lại ngồi nghe anh chàng viết thư tỏ tình với nó một cách bệnh hoạn như vầy . Nếu Trung Hiếu có mặt ở đây , chắc chắn anh chàng sẽ bị Nguyên Thiên lên gối , xuống chỏ , “về nhà má nhận không ra” - như lời nó vẫn thường nói, khi có kẻ nào đó dám động vào mình . Cho chừa cái tội “nhàn cư vi bất thiện” .- Em Thiên “tân iu”- Cái gì “tân iu” ? - Đang chăm chú lắng nghe Anh Tú đọc lá thư một cách diễn cảm , Nguyên Thiên bỗng ngớ người ra khi hai chữ “tân iu” lạ hoắc đập vào màng nhĩ của mình .- “Tân iu” nghĩa là thân yêu đó , có vậy cũng hỏi - Anh Tú chép miệng một cái , nó ngừng lại để giải thích cho khuôn mặt bầu bĩnh đang ngơ ngác của Nguyên Thiên , rồi lại tiếp tục đọc “bài diễn văn” trên tay mình - Lần đầu tiên gặp em , anh đã rất ấn tượng với cú đá duyên dáng có một không hai của em . Nó lượn thành hình vòng cung vô cùng đẹp mắt hệt như những cascaider chuyên nghiệp , rồi giáng thẳng vào tấm lưng dài thượt của Minh Tiến , khiến nó chới với bay người tông thẳng vào gốc cây chỉ vì dám táo tợn giựt lấy trái ổi trên đôi bàn tay năm ngón của em . Ôi ! Giây phút đó, anh tưởng như một tia sét giáng trúng tấm thân ngà ngọc của anh…- Anh Tú , anh quên ba chữ “da bọc xương” sau hai từ “ngà ngọc” kia rồi !- Có lý - Anh Tú nhìn Linh Lan nháy mắt khi nghe em mình diễn tả ngoại hình “qua cầu gió bay” của Trung Hiếu . Nó tằng hắng một tiếng rồi đọc lại nguyên câu “tái bản có chỉnh sửa và bổ sung” trước khuôn mặt đang ngày càng đanh lại của Nguyên Thiên –Ôi ! Giây phút đó, anh tưởng như một tia sét giáng trúng tấm thân ngà ngọc [da bọc xương] của anh . Em biết không , lần đầu tiên trong mười bảy năm làm người của mình [Chẳng lẽ không nói ra thì không ai biết nó là người sao ?], con tim anh đã biết rung động, và anh đã quyết định rằng mình sẽ đi theo em đến mọi chân trời góc bể . Cho dù em ở đâu, thì anh cũng “bâu” …ý lộn , cũng ở đó với em . Lần sau em có diễn lại cú song phi ấy , nhớ báo trước cho anh một tiếng , để anh xách máy ảnh ra chụp rồi gởi lên góc “ảnh dòm thấy đã...” của báo MựcTím đặng kiếm tiền nhuận bút mua ổi cho em .
Thương anh thì nhớ hồi âm , đừng để anh đợi , tàn phai nhan sắc anh .- Thiện tai , thiện tai ! Thằng này chết chắc thiêng dữ lắm !Anh Tú vừa đọc dứt lời thì Linh Lan đã chặc lưỡi phán một câu xanh rờn , khiến Nguyên Thục và Bách Nhật bấm tay nhau cười khúc khích . Trong khi đó , Nguyên Thiên – nạn nhân trực tiếp - thì hầm hầm giựt lấy tờ giấy chết tiệt từ tay Anh Tú , rồi bặm môi vò nát nó trong tay bằng tất cả sự tức giận của mình .- Ôi ! Mới viết có thế thôi mà đã tức giận rồi , có biết lá thư thằng Tùng gởi cho bé Lan nhà tôi viết gì không ?- Viết gì ?- E hèm ! Nội dung của lá thư thằng Tùng gởi cho bé Lan là như sau :
“Làm sao định nghĩa được tình yêuCó khó gì đâu một buổi chiềuCột cờ em đứng! ôi! Bình thảnLàm anh ngơ ngáo, thế là yêu !”Thấy Minh tùng lôi sự kiện Linh Lan bị đứng trước cột cờ cho toàn trường chiêm ngưỡng để trả giá cho cái sự đã “liều còn chơi ngông” của mình , Nguyên Thục và Nguyên Thiên ôm lấy nhau cười rinh rích . Bách Nhật ben cạnh thì chỉ tủm tỉm cười nhẹ , một nụ cười dịu dàng muôn thưở . Riêng nhân vật chính trong bài thơ - chôm chỉa, xào nấu từ Xuân Diệu của Minh Tùng - là Linh Lan lại tỉnh bơ cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra . Nó ngồi bắt chéo chân trên ghế , hai tay khoanh vào nhau và bình thản nhìn ra vạt nắng dài mênh mông trước hiên nhà .Sự kiện mà Minh Tùng nhắc tới trong bài thơ “cưa cẩm” Linh Lan đã xảy ra khi tụi nó bắt đầu thi học kỳ một . Linh Lan vốn giỏi văn, nhưng đối với các bài sử dài hai , ba trang giấy với nhiều sự kiện, thì nó lại bó tay chịu chết vì chẳng thể nào nhớ nổi ngày tháng và những con số chi chít , nguội lạnh, khô khan. Đang ngồi lay hoay trước câu hỏi quái ác nhớ mãi không ra của đề thi , Linh Lan chợt thấy một cục giấy nho nhỏ, tròn tròn, từ phía sau bay vù đến, rồi rớt êm thấm xuống dưới chân mình . Liếc thấy khuôn mặt nôn nóng của đứa con trai đang ngồi chung bàn , Linh Lan thừa thông minh để hiểu cục giấy đã rơi nhầm chỗ, trong khi khổ chủ đích thực của nó lại đang ngồi nhấp nhổm kế bên . Linh Lan tặc lưỡi , nó đang tính dùng chân chuyền cục giấy qua cho người “đợi phao khốn khổ” thì đã bị bà cô giám thị - có biệt danh là “sát thủ phòng thi”- bắt được quả tang.Thong thả lượm tờ giấy lên, và ung dung mở ra đọc trước khuôn mặt xanh mét của kẻ-mà-ai-biết-cũng-là-ai-đấy đang hóa đá bên cạnh . Nhướng đôi mắt như hai sợi chỉ lên , bà giám thị ngân nga cái giọng như hát của mình một cách rõ to , để cho tất cả mọi người có mặt trong phòng thi đều phải biết , đều phải hay .- Nếu em muốn coi tài liệu thì cứ việc đứng lên nói “thưa cô em không biết làm câu này, cô cho em coi tài liệu”. Tôi đâu phải người nhỏ nhen mà không cho phép , cớ sao em lại lén lút giở trò quay cóp như thế này.Thấy Linh Lan cúi đầu im lặng như có vẻ đang suy nghĩ điều gì , bà giám thị nhếch mép lên tạo thành một nụ cười mỉa mai và độc địa. Giật lấy bài thi đang làm dở dang của nó , bà ta xé toạt ra làm hai và thẳng tay quăng vào thùng rác không thương tiếc , đồng thời cũng ko quên phát cho nó một tờ giấy khác, rồi đủng đỉnh xoay gót giày bỏ đi . Đến khi định kéo chiếc ghế ra ngồi giữa lớp để dễ bề quan sát, thì Linh Lan bất chợt đứng lên trước đôi mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người .- Thưa cô , em không biết làm câu này , cô cho em xin lại cái tài liệu cô đang giữ trong tay ạ!Khỏi phải nói cũng biết khuôn mặt của bà cô giám thị lúc ấy sửng sốt như thế nào . Bà ta đăm đăm nhìn nó bằng một thái độ khó chịu, trong khi Linh Lan lại tỉnh bơ cứ như không có chuỵên gì xảy ra .- Cô cho em lấy lại tài liệu .- Lấy , lấy cái gì , đi lên phòng giám thị mà lấy - Thấy Linh Lan nhắc lại , bà ta bực mình gắt lên , vì chưa từng thấy cô học trò nào táo bạo , to gan như thế này - Còn cãi nữa tôi lập biên bản cô bây giờ .Bà giám thị vừa dứt lời , Linh Lan ung dung vác giấy lên nộp bài . Trước khi bước ra khỏi lớp, nó dừng chân lại trước bà giàm thị mặt đỏ như tôm luộc, đoạn mỉm cười .- Chẳng phải cô đã nói muốn coi tài liệu thì phải xin phép cô sao? Để em gọi điện đến đường dây nóng của báo Tuổi Trẻ, xem họ sẽ nghĩ như thế nào về chuỵên một giám thị muốn học sinh coi tài liệu phải xin phép mình . Không chỉ thế , lại còn làm tổn thương đến lòng tự trong của học sinh khi thản nhiên xé bài làm trước hàng chục nhân chứng là các bạn đang ngồi ở đây . Linh Lan vừa nói vừa vẫy tay chào tạm biệt trước khuôn mặt đang tái lại của bà giám thị , và ung dung xách cặp bước ra khỏi cửa . Để rồi giờ chào cờ thứ hai của tuần sau đó, nó bị lôi lên cột cờ cho toàn trường chiêm ngưỡng , đồng thời hạnh kiểm bị hạ một bậc do cái tội vô lễ với giám thị, cứng đầu với giáo viên. Tất tần tật mọi thứ , Linh Lan đều không có ý kiến gì . Thế nhưng chỉ riêng việc bắt làm bản kiểm điểm thì nó nhất quyết không thèm mó bút vào , cho dù phải bị đình chỉ học tập, vì xét thấy mình chẳng có tội lỗi gì để mà tự kiểm điểm lại bản thân . Trước thái độ ương bướng , bất trị của nó , cộng thêm sự phản đối từ phía học sinh bị thầy cô chèn ép trong trường , cùng với nguy cơ lên chuyên mục đường dây nóng trong báo Tuổi Trẻ , ban giám hiệu đành miễn cưỡng hủy bỏ bản cáo trạng của Linh Lan . Nhưng thay vào đó , nó bị bắt đi lao động suốt một tuần , dọn dẹp cỏ và lau chùi nhà vệ sinh cho đỡ hao tốn sức lao công. Đợi mọi người cười cho đã , Linh Lan mới từ tốn quay sang Anh Tú - đang xếp ba tờ giấy ngay ngắn lại với nhau - rồi khẽ mỉm cười . Một nụ cười vô thưởng vô phạt , nhưng khiến Anh Tú bỗng cảm thấy rùng mình . Trán nó toát mồ hôi lạnh cứ như thể đang sốt cao mà lại còn đứng giữa mùa đông , gió thổi run cầm cập như thế này.- Anh hai ! Anh về nói lại với Minh Tùng rằng , đọc được lá thư tỏ tình ấy , em “buồn” ghê gớm …- Buồn gì ?- Buồn cười !Linh lan vừa dứt lời , tức thì cả Nguyên Thục , Nguyên Thiên , Bách Nhật và Anh Tú đều bật cười trước khuôn mặt giàu sức biểu cảm của cô nàng . Những tiếng cười giòn tan bay vút lên không trung , lẩn khuất trong những tán lá xanh mướt , trước khi kịp tan theo làn gió buổi xế chiều thoang thoảng hương hoa sữa nhẹ nhàng . Ánh mặt trời đã bắt đầu nhạt nhòa nơi góc phố . Bóng chiều lan tỏa xuống khắp con đường , thay thế dần cho những dải nắng nhạt , đổ nghiêng theo bóng của nhóm bạn đương sánh vai nhau dạo giữa phố phường. Đang đứng trên bến Bạch Đằng , thả hồn theo từng áng mây trắng nõn trôi hờ hững trên bầu trời , cả bọn thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy một làn Sương đỏ từ từ xuất hiện một cách bất ngờ từ mặt sông . Thoạt tiên , đó chỉ là một làn sương mỏng manh nhẹ tênh như khói . Nhưng ngay sau đó , làn sương đỏ ấy ngày càng nhiều thêm , dày thêm , và bắt đầu lan rộng . Nó bay là đà trên mặt sông , hệt như trò kỹ xõ của đoàn làm phim nào đó để thu hút mọi góc quay tập trung về phía mình .Từng chút , từng chút một , làn sương kỳ lạ ấy tiến lại về phía tụi nó một cách thận trọng, như để thăm dò động tĩnh của đối phương . Đến khi thấy nạn nhân không có phản ứng gì , ngoài sự ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt của từng người , làn sương đỏ dày đặc , nặng nề , ẩm ướt mới bắt đầu tăng tốc . Chỉ trong thoáng chốc làn sương đã bủa vây cả năm đứa , bao bọc lấy chúng vào giữa lòng mình . Hơi lạnh tỏa ra từ làn sương phả vào gáy tụi nó cái buốt giá đến tê người . Cả bọn bỗng thấy toàn thân mình rét run như đang đứng giữa cơn mưa phùn mùa đông , trong khi đầu óc tụi nó bỗng trở nên chóang váng , mơ hồ , cứ như vừa bị ai lấy búa bổ vào đỉnh đầu . Cơn đau nhức nhối hai bên vầng thái dương bắt đầu phát tác , rồi lan dần khắp toàn thân .Trải qua một phút ngưng đọng ngay bến Bạch Đằng , có vẻ như làn sương đã bắt đầu thấy chán vì trò chơi mèo vườn chuột của mình . Thế nên , cũng bất ngờ như lúc xuất hiện, nó nhanh chóng tan ra thành những sợi khói đỏ mỏng manh như sợi chỉ , rồi nhẹ nhàng nương theo gió bay đi . Phía bến tàu chỉ cón lại những cái nhìn ngơ ngác của mọi người vì sự hiện diện đầy bí ẩn, bất ngờ, và chớp nhoáng của vị khách kỳ lạ diễn ra vào một buổi chiều đẹp trời như thế này .Làn Sương đỏ ma quái , mờ ảo nhanh chóng biến mất, không để lại dấu tích gì , đồng thời cũng mang luôn cả những nạn nhân của nó đi theo một cách bí mật . Họ đi đâu , về đâu , câu trả lời chỉ có bản thân làn Sương biết , số phận biết , định mệnh biết , trong khi họ , những nạn nhân ... họ lại không hề hay biết…
Là phúc hay là họa ...Chỉ nghe trong gió tiếng cười khẽ của số phậnVận mệnh đã bắt đầu xoay những bánh xe đầu tiên ...

1 nhận xét:

  1. Thú thật là mình ngại ko làm sao đọc hết dc bài viết này của bạn. Lí do là ở cách trình bày.

    Mình có 1 số góp ý nho nhỏ thế này nhé:

    1. bạn có thể chọn một font chữ khác dc không? Courier vốn là font máy chữ thời cổ. Giờ font chữ này ít dc sử dụng và tương đối khó đọc. Với lại tớ thấy nó ko dc hợp với cái theme này ấy đang xài cho lắm.

    2. bạn nên tách khổ rõ ràng như mình đây nè. Viết hết một khổ cách một dòng rồi viết tiếp. Như vậy việc theo dõi sẽ tiện hơn và khoa học hơn.

    3. Dấu chấm dấu phẩy là phải liền ngay sau chữ nhé bạn. ^^. Mình là đứa làm báo nên cái này mình hơi... soi mói kĩ một xíu.

    Hi vọng là mình ko nói quá nhiều khiến bạn giận nhé. Tại mình hơi thẳng tính 1 tí :P

    Trả lờiXóa