CHƯƠNG III: CẬN VỆ
Phải nói chưa bao giờ trong đời , Nguyên Thiên lại cảm thấy mình hoang mang , ngơ ngác , lạc lõng như thế này .
Có ai ngờ mới cách đây vài phút , nó còn đang cùng với đám bạn của mình rong chơi vui vẻ trên hè phố , thế rồi bỗng đâu xuất hiện một làn sương “vô duyên” lạ hoắc ngay giữa bến Bạch Đằng vây lấy người tụi nó . Để rồi khi làn sương bí ẩn đó tan đi , Nguyên Thiên ngơ ngác nhìn quanh , đâu đâu nó cũng chỉ trông thấy những mái ngói lưu ly trong suốt lấp lánh , những chiếc cột sơn son to lớn vững chãi khẽ vươn mình ra đỡ lấy các trui , kèo chạm khắc hoa văn uốn lượn cầu kỳ , mà tuỵêt nhiên không hề có lấy một tòa nhà cao tầng hiện đại nào . Quan trọng hơn hết , Nguyên Thiên phát hiện ra chỉ có mỗi mình mình đang đứng ở đây , không có Nguyên Thục , không có Anh Tú , không có Bách Nhật cũng chẳng có Linh Lan . Chỉ có tiếng chim hót trong bụi hoa lẩn khuất , chỉ có những làn hương thoang thoảng ấm nồng , chỉ có những hành lang rèm bay phấp phới , và cùng với đó là một sự im lặng đến đáng sợ , hoang vu .
Đứng giữa khung cảnh xa lạ , chỉ có mình ta với ta thế này , một đứa con gái trước sau không sợ bất cứ thứ gì như Nguyên Thiên cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trong lồng ngực . Nó hấp tấp chạy băng qua một hồ sen rộng lớn , vừa chạy vừa bắc tay làm loa gọi lớn tên từng người . Nhưng rủi thay người mình cần tìm đâu không thấy , chỉ thấy nguyên một đám người ăn bận cổ quái , mặt đầy sát khí , miệng quát “Thích khách ! Thích khách” - ầm ĩ như muốn vỡ cả màng nhĩ - đuổi theo nó ầm ầm , với một tốc độ cỡ vô địch Olympic cũng phải chào thua .
Ban đầu Nguyên Thiên còn đứng ngây mặt ra khi nhác thấy một đám người tay đao , tay kiếm lao về phía mình vô cùng hùng hổ . Đến lúc khoảng cách dần được rút ngắn , và nó đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đằng đằng sát khí của từng người , thì nó mới bắt đầ
u tá hỏa lên và co giò vọt lẹ vì ngửi thấy mùi nguy hiểm đang đến gần kề . Ba mươi sáu kế , chạy là thượng sách . Cổ nhân đã dạy thì cấm có sai , thế nên Nguyên Thiên mở hết tốc lực của mình ra để chạy thoát khỏi đám người đang hò hét đuổi tới sau lưng mỗi lúc một gần . Thuận tay xô đẩy hai ba cô gái mặc áo tứ thân lượt là để lấy đường đi , Nguyên Thiên chợt trông thấy một vườn hoa rộng lớn đủ màu sắc đang ở trước mặt mình . Không cần nghĩ ngợi chi cho thêm nhức óc , nó bèn chui đại vào một bụi hoa to lớn gần đó rồi trân mình chịu đựng khi bị những chiếc gai nhỏ xíu li ti hè nhau chích vào người . Thây kệ mày ! Mày chích mặc mày , tao trốn mặc tao . Nguyên Thiên lầm bầm trong miệng để xua đi cảm giác ngứa ngáy khó chịu khắp người . Nó vội vàng nín thở , im lặng khi nghe thấy tiếng chân rầm rập chạy băng ngang qua vườn hoa . Cố đợi thêm một lúc nữa cho đến khi tiếng bước chân xa dần để chắc chắn đám người ấy không quay trở lại , nó mới dám từ từ ló đầu ra quan sát coi “thập diện mai phục” đã đi chưa.
Nguyên Thiên ngồi bó gối trong lùm hoa , trong đầu nó xoay quanh rất nhiều câu hỏi mà bản thân mình không sao trả lời được . Tỷ dụ như đây là đâu? Tại sao chỉ có mình nó? Mọi người đâu cả rồi? Còn những người đó là ai mà ăn bận hệt như trong phim cổ trang thế kia? Mà khoan đã , phim cổ trang ! Nguyên Thiên đột nhiên ngồi thẳng lưng vì sự khám phá mới mẻ của mình . Phải ha ! Nhất định là họ đang đóng phim rồi . Chứ nếu không sao tự nhiên lại ăn bận kỳ lạ , tay còn vác gươm mang giáo như thế ! Có nhắc mới nhớ , năm ngoái nó mới coi được phim ‘Võ lâm truyền kỳ’, và ‘Duyên trần thoát tục’ , thấy cũng đánh đấm ì xèo như muốn nổ tung cả màn hình . Nhưng nếu bàn về diễn xuất thì phải tôn cái đoàn làm phim này làm sư phụ mới phải . Cái sát khí đằng đằng , cộng thêm mấy thứ binh khí không biết mua ở đâu mà trông cứ y như thật , báo hại nó phải hú vía một phen .
Nguyên Thiên càng nghĩ càng hứng chí . Nó buông người ngả về phía sau để tìm chỗ dựa theo thói quen . Những chiếc gai nhọn đang cố thủ nãy giờ để chờ cơ hội , được dịp đâm thẳng vào lưng nó không thương tiếc , làm Nguyên Thiên phải buột miệng “úi cha” hai tiếng vì quá đau . Kết quả là giờ đây , nó phải chường mặt ra và đứng đối diện với một chàng trai có khuôn mặt baby đi kèm với một nụ cười đáng yêu trông hệt như một thiên thần . Chà ! Không biết anh này đóng vai nào đây ta? Đẹp trai vậy chắc là đóng vai nam chính rồi , chớ đóng vai phụ hay quần chúng thì uổng phí nhan sắc quá . Vai phụ mà lấn át vai chính thì có mà hỏng mất cả bộ phim!
- Này anh! Cảnh truy đuổi thích khách đó diễn xong chưa? Tôi muốn gặp đạo diễn!
Nguyên Thiên nở một nụ cười “môi xinh hé nụ cười xinh” khi thấy chàng trai “con ai mà đẹp rứa” đang nheo mắt nhìn mình từ đầu đến chân . Thái độ săm soi người khác cứ như thể nhân viên siêu thị đang soi hàng để tính tiền khiến Nguyên Thiên hơi khó chịu một chút . Dẫu sao từ trước tới nay nó cũng chưa bao giờ bị ai nhìn một cách quá đáng như thế này .
- Cô là thích khách?
- Hửm? Chứ không phải thích khách là do người khác đóng sao ? Tôi chỉ đóng vai quần chúng thôi? Anh cho tôi gặp đạo diễn đi , hay ít nhất thì thư ký trường quay cũng được!
Thấy mình càng nói thì đôi mắt nâu mật của chàng trai càng ngày càng nheo lại , có vẻ như không hiểu nó đang muốn nói đến chuỵên gì , Nguyên Thiên chặc lưỡi . Nó đứng khoanh hai tay vào nhau , chân thì nhịp nhịp , mặt thì vênh lên rồi buông từng tiếng một để cho chàng trai kịp thấm nhuần câu nói của mình .
- Anh đóng vai gì? Nam chính hả?
Duy Khiêm có hơi ngạc nhiên và buồn cười khi thấy cô gái này đã xâm nhập vào hoàng cung thì thôi chớ , lại còn nói năng cộc lốc , thái độ ngông nghênh chẳng coi người khác ra gì . Nhất thời , anh cảm thấy có phần hứng thú trong bụng . Bỗng nhiên , cái đầu tinh quái của anh nảy sinh cái ý định muốn … hù cô gái này một phen để xem cái bộ dạng nghênh ngang ấy , liệu có còn ngạo mạn được hay không khi có chuyện xảy ra.
- Thế cô có biết đây là đâu không ?
- Ủa ! Chẳng phải đây là phim trường sao? - Đang chống nạnh nhìn những bông hoa ngả mình theo gió , Nguyên Thiên thoáng ngạc nhiên khi nghe Duy Khiêm hỏi lại mình . Gì vậy! chẳng lẽ anh ta không phải đang đóng phim sao?
- Tôi không biết “phim trường” là địa danh nào! Nhưng chắc cô biết hoàng cung là gì, đúng không?
- Hoàng cung? Anh giỡn chơi hả? Đây là phim nói về năm nào , thời nào mà có hoàng cung trong ấy nữa .
Hai chữ “hoàng cung” vừa thoát ra khỏi đầu môi của Duy Khiêm, làm Nguyên Thiên đang ngồi vắt vẻo trên lan can phải giật mình la lên . Quên mất khi nãy mình còn đang bị một đám người hừng hực khí thế đuổi theo, nên trong lúc hoang mang vì không biết Duy Khiêm nói đùa hay nói thật , Nguyên Thiên buột miệng la lớn . Đến khi trông thấy cái lắc đầu nhẹ của “chàng baby milo” tỏ ý “nói khe khẽ thôi”, nó vội vàng hạ thấp giọng xuống với một thái độ vô cùng thận trọng .
- Vậy chớ … đây là năm nào?
- Đây là năm Cảnh Hưng !
Thấy Nguyên Thiên bất giác hạ giọng , chàng trai cũng liền hạ giọng theo , nhưng những lời anh vừa nói ra chẳng khác nào sét đánh ngang .. lông mày ! Gì chứ ! Đây không phải là phim trường sao? Nếu không phải , vậy thì đây là đâu? Niên hiệu Cảnh Hưng , cái tên này nghe quen quen nhưng Nguyên Thiên không tài nào nhớ ra nổi mình đã từng nghe qua cái tên này ở đâu . Nó càng nghĩ càng thấy mình như đang lạc vào đám sương mù , hệt như cái lúc nó đang đứng ngơ ngáo trong làn sương kỳ lạ ở bến Bạch Đằng kia . Đang hoang mang ngơ ngác , Nguyên Thiên nhác thấy nụ cười mỉm của Duy Khiêm . Nụ cười đó khiến nó thở phào nhẹ nhõm và phát vào vai anh một cái như thói quen thường ngày khi đứng cùng với lũ con trai lớp mình .
- Anh đùa cứ như thật !
Nguyên Thiên vừa nói dứt lời , ánh mắt Duy Khiêm vụt thóang qua môt tia sáng . Anh nghiêng đầu nhìn nó rồi lại mỉm cười , một nụ cười tinh quái khiến Nguyên Thiên bất giác đề phòng .
- Vậy cô muốn thật chứ gì ?
Trước khuôn mặt ngây ngô của Nguyên Thiên - vì không hiểu anh tính làm gì , Duy Khiêm rảo mắt nhìn quanh ngự hoa viên một lượt . Anh hắng giọng mấy cái rồi bất thần la lên.
- Có thích khách!!
Nụ cười đang nở trên môi Nguyên Thiên đột ngột phụt tắt như ánh lửa đang cháy bị dội nước cái xèo . Quả đúng như lo sợ của nó , tiếng bước chân rầm rập của đám người kia đã quay lại . Trong phút chốc , cả vườn hoa yên tĩnh đã bị xáo trộn bởi những tiếng la hét quát tháo đổ dồn về phía ngự hoa viên . Đội quân cấm vệ nhanh chóng xuất hiện rồi vây lấy Nguyên Thiên vào giữa khiến nó vô cùng kinh ngạc và tức giận - khi thoáng thấy của Duy Khiêm đang nở một nụ cười “ngây thơ” thấy ớn.
- Các ngươi hãy thay ta bắt tên thích khách này ! Đừng để cô ta ám hại hoàng thượng!
Phớt lờ ánh mắt hình đại bác của Nguyên Thiên , Duy Khiêm nghiêm mặt hô lớn . Anh vừa dứt lời thì hàng chục tên thị vệ nhất loạt xông vào cô gái bé nhỏ đang đứng mím môi thủ thế trước mặt mình . Dù vầng trán có lấm tấm những giọt mồ hôi trắng đục , nhưng Nguyên Thiên vẫn chăm chú theo dõi tên thị vệ mặt non choẹt đương vung kiếm lên chém tới . Nguyên Thiên khoa chân trái lên trước một bước , nó nhanh chóng lách người sang một bên và chụp lấy cổ tay tên thị vệ , đồng thời tay còn lại chặt mạnh vào cánh tay khiến gã bật lên một tiếng kêu đau đớn . Năm ngón tay gã buông ra và thanh kiếm rơi gọn vào tay của Nguyên Thiên . Đưa tay miết nhẹ vào thanh kiếm , nó thoáng gai người khi lưỡi kiếm bén lạnh chạm vào da thịt mình . Là kiếm thật ! Nó rất lạnh , lạnh đến tê người . Nguyên Thiên ngước nhìn những khuôn mặt đằng đằng sát khí mà trong lòng phập phồng . Không! Đây không phải là phim trường! Họ không phải là diễn viên và nó đủ tỉnh táo để nhận ra tình hình nghiêm trọng đang xảy đến với mình . Trong giây phút đó , Nguyên Thiên nắm chặt thanh trường kiếm trong tay , đôi mắt nó tập trung về những bóng người đang vung kiếm xông lên để xác định những đường kiếm tấn công về hướng nào .
Trong khi Nguyên Thiên đang phải tập trung tinh thần , chiến đấu giữ lại mạng sống để còn quyết hỏi tội chàng trai đã đưa nó vào tình thế lưỡng đầu thọ địch , thì Duy Khiêm ung dung đứng khoanh hai tay vào nhau . Anh ngầm quan sát cô gái ăn mặc kỳ lạ đang tung hoành trước mặt mình mà bao nhiêu thắc mắc không ngừng rộn lên trong đầu . Chẳng biết cô này được thụ giáo võ học từ ai mà những quyền thế trông rất kỳ lạ . Cô ta khi tiến , khi lùi , khi đấm móc , khi phạt ngang , làm những tên cấm vệ quân hung hãn - ngày thường vốn tự phụ ta đây đao giỏi kiếm hay phải nằm lăn lê trên mặt đất - trông chẳng khác nào mèo bị cắt tai khiến Duy Khiêm trong bụng cao hứng thầm . Một đám cấm quân oai vệ trong cung , nay lại bị một cô gái lạ mặt đánh cho liểng xiểng đến đứng còn không nổi thế kia , thật mất mặt chưa từng thấy .
- Hoàng tôn ! Tên thích khách này xem ra không dễ đối phó ! Người hãy mau rời khỏi đây ngay!
Thấy Duy Khiêm ngồi ... chống tay lên bậc thềm bằng đá hoa cương nhìn đám cấm vệ bị đánh cho tơi tả , viên chỉ huy đội cấm vệ trong cung - có khuôn mặt trắng bủn - vội vàng nhắc nhở . Giơ thanh đao ngang người thủ thế đề phòng tên thích khách đánh tới mình , gã vừa la hét chỉ huy đám thị vệ xông lên , vừa di chuyển về chỗ Duy Khiêm đang ngồi . Đưa mắt nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của viên chỉ huy quân cấm vệ , anh nở một nụ cười…
- Ta lo cho các ngươi nên không nỡ rời khỏi đây!
Viên chỉ huy vừa nghe Duy Khiêm nói , lại vừa trông thấy nụ cười như mùa thu tỏa nắng của anh , gã ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào thì bỗng nghe thấy đám thị vệ phía sau mình la lên kinh ngạc và khiếp sợ . Gã vội quay phắt đầu lại , để khi trông thấy cảnh tượng hiếm có đang diễn ra trước mắt , nhất thời cũng khiến gã phải ngây người ra .
Nguyên Thiên từ khi có được vũ khí , nó một tay vung kiếm gạt những đường kiếm của đối phương , một tay chém vào những điểm yếu của chúng đồng thời chân quét ngang để gạt ngã . Khi thấy một tên cấm vệ vừa hò hét vừa quơ gươm loạn xạ về phía mình trông rất chi là khí thế , Nguyên Thiên vừa chạy về phía hắn vừa bảo vệ thân thể mình khỏi bị những lưỡi kiếm sắc bén chạm vào . Đến khi chỉ còn cách hắn ta khoảng ba bước , Nguyên Thiên đột ngột tung mình lên cao đồng thời dùng chân kẹp chặt lấy cổ hắn rồi quật mạnh xuống đất nhanh như chớp . Chứng kiến màn tung người lên không và kẹp lấy cổ đối phương quật xuống - đồng thời thuận tay phạt ngã hai tên lính đang xông vào tương trợ té sóng soài ra đất - một cách ngoạn mục của Nguyên Thiên , Duy Khiêm trong phút cao hứng liền vỗ tay để tán thưởng cho cô gái lạ mặt tuy bé nhỏ nhưng võ nghệ lại giỏi đến không ngờ . Đến khi thấy viên chỉ huy và những tên cấm vệ khác đang ngơ ngác nhìn mình , Duy Khiêm vừa vỗ tay , vừa mỉm cười .
- Các ngươi cố lên! Ta vỗ tay động viên các ngươi đây ! Chớ có làm ta thất vọng đấy!
Viên chỉ huy và những tên cấm vệ đưa mắt nhìn nhau rồi sau đó không ai bảo ai , cả bọn nhất loạt xông lên , miệng hô hào đầy khí thế vì như không muốn vị hoàng tôn đáng yêu , tốt bụng này phải thất vọng về mình . Tiếng bước chân rầm rập , tiếng la hét đinh tai làm cho ngự hoa viên trở nên hỗn loạn khác thường . Nguyên Thiên càng đánh càng nhận ra mình đã bắt đầu thấm mệt . Mãnh hổ nan địch quần hồ . Cho dù nó có tài giỏi và bền sức đến đâu đi chăng nữa, thì cũng khó lòng chống lại đám thị vệ đang kéo tới tiếp ứng ngày càng một đông hơn như thế này .
Mặc dù đang đứng từ xa để quan sát nhưng Duy Khiêm vẫn tinh ý nhận ra Nguyên Thiên đã bắt đầu thấm mệt khi thấy thủ pháp của nó kém linh hoạt hơn lúc ban đầu . Không được! Lâu lắm ta mới thấy cao hứng như thế này , nếu chẳng may cô gái ấy bị bắt thì há chẳng phải trò vui sẽ sớm tan sao . Huống hồ ta còn đang muốn truy ra gốc gác của cô gái lạ mặt ấy . Mục đích của cô ta là gì khi xâm nhập vào hoàng cung và người truyền dạy võ nghệ cho cô ta là ai mà có thể có những đòn thế vô cùng lạ mắt , nhưng uy dũng thì không kém cạnh bất cứ môn phái nào trên chốn võ lâm này . Duy Khiêm nghĩ thầm trong bụng . Anh rảo mắt liếc nhìn viên chỉ huy - đang hò hét cho đám thuộc hạ của mình không được để sổng tên thích khách táo gan kia - và tằng hắng một cái , khiến viên chỉ huy cấm vệ đang vung gươm chỉ trỏ um sùm liền khựng người lại và đưa mắt nhìn anh đượm vẻ ngạc nhiên .
- Ngươi ra lệnh cho bọn thị vệ ấy ngừng lại hết đi!
- Hòang tôn ! Người nói gì thế? Tại sao phải ngưng lại ạ?
Viên chỉ huy mở to mắt kinh ngạc khi nghe xong mấy lời Duy Khiêm vừa nói . Nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn đang đơ ra như tượng gỗ vì khó hiểu của gã , Duy Khiêm trỏ tay về phía Nguyên Thiên đang đánh nhau kịch liệt trong vòng vây ngày càng xiết chặt dần , đoạn từ tốn cất lời .
- Cô gái ấy là cận vệ của ta!
- Cái gì ? Sao… sao… có… thể…- Viên chỉ huy sau khi nghe câu trả lời của Duy Khiêm liền há hốc miệng ra ngỡ ngàng, vì không thể tin nổi vào tai mình .
- Ngươi ngạc nhiên thế cũng đúng , đến ta còn không thể tin được nữa là ! Đêm qua ta mơ thấy thần Kim Quy báo mộng rằng vào lúc tối mai , ở ngự hoa viên, ta sẽ gặp được một người tinh thông võ nghệ do vị thần ấy phái tới để làm cận vệ cho ta . Thế nên ta mới ra ngự hoa viên xem thử đó có phải là sự thật hay không . Đến khi thấy cô gái này , ta đã nửa tin nửa ngờ . Một đứa con gái bé nhỏ , chân yếu tay mềm mà lại là cận vệ của ta ư? Vì nếu thật là người trời do thần Kim Quy phái tới võ nghệ tất không phải tầm thường…
Duy Khiêm mỉm cười khi thấy khuôn mặt của viên chỉ huy ngày càng nghệch ra , nhưng thái độ thì vô cùng chăm chú lắng nghe câu chuyện đượm màu sắc hoang đường do chính tay mình thêu dệt nên! Duy Khiêm ơi là Duy Khiêm! Hôm nay ta mới phát hiện thêm một tài lẻ khác ngoài việc suốt ngày chỉ biết cười và cười như trước đây
- Đến khi thấy cô gái này khiến các ngươi lay hoay mãi mà vẫn chưa bắt được , lại còn phải huy động thêm người thì ta không còn nghi ngờ gì nữa . Cô gái ấy đích thị là cận vệ của ta .
- Hoàng ... Hoàng tôn! Làm sao người có thể khẳng định như thế? Biết đâu cô ta không phải thì sao ?
- Trước lúc thần Kim Quy biến đi , ta cũng thắc mắc hệt như ngươi ! Nhưng thần nói rằng ta cứ yên tâm , đặc điểm để nhận biết người cận vệ đó là người ấy cứ một mực chối rằng không hề quen biết ta và mình không phải là cận vệ của ta ! Ngươi nghĩ xem , nếu là thích khách thật thì chắc chắn cô ta phải tự nhận mình là thị vệ của ta để bảo toàn mạng sống , chứ đâu dại gì mà từ chối , có đúng thế không?
Duy Khiêm vừa nói dứt câu , khuôn mặt trắng bủn của viên chỉ huy cấm vệ thoáng đăm chiêu ra chiều suy nghĩ vì nhận thấy lời anh nói không phải là không có lý . Nếu cô ta là thích khách thật thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt . Còn nếu cô ta là cận vệ của Hoàng tôn thì lại càng khỏe nữa . Ít ra cũng đỡ mang tiếng đường đường là cấm vệ quân mà lại phải chịu thất bại nhục nhã trước một đứa con gái xa lạ này . Cận vệ cho hoàng tôn đương nhiên phải giỏi , và đám cấm vệ chúng ta có thua thì cũng phải đạo ! Vừa bảo toàn được danh dự , vừa có công phát hiện ra cận vệ của Hoàng tôn , lợi cả đôi đường , chỉ có kẻ ngu mới không làm . Mà ta thì không ngu , ngược lại còn rất khôn là đằng khác , thế nên tội gì mà không thử một phen.
- Tất cả mau dừng tay lại cho ta !
Đang hăng máu đánh nhau loạn cào cào , bọn cấm vệ nhìn nhau ngơ ngác khi nghe thấy tiếng viên chỉ huy hùng dũng quát lên . Thừa lúc bọn chúng khựng người lại , Nguyên Thiên nhanh nhẹn vung tay lên chém , còn chân thì đưa ra quẹt ngang khiến hai tên đứng gần nhất té nhào ra đất , rồi nó tung người nhảy lùi về phía sau hai bứoc để tránh những đường kiếm lia ngang người mình .
- Ta nói tất cả dừng lại có nghe không?
Sau vài giây ngơ ngác , bọn cấm vệ tiếp tục xông lên để trả thù cho đồng bạn của mình khi bị con bé thừa cơ hội kia đánh ngã . Nhưng đến khi nghe thấy tiếng quát như sấm sét của viên chỉ huy lại một lần nữa vang lên, tất cả chúng vội vàng dạt ra hai bên , trong khi gã chỉ huy thì từng bước tiến về phía Nguyên Thiên với một thái độ thăm dò . Thấy một tên mặt trắng bệnh hoạn bỗng nhiên từ đâu xuất hiện , lại còn lừ mắt săm soi mình từ đầu đến ngón chân , Nguyên Thiên cũng không hề tỏ ra kém cạnh . Nó một tay nâng kiếm ngang ngực , một tay thủ thế , còn mặt thì vênh lên nhìn trả lại viên chỉ huy còn ác liệt hơn hắn đang nhìn mình .
- Ngươi có biết Hoàng tôn là ai không? - Sau vài giây Nguyên Thiên và gã đọ mắt với nhau để xem ai nhìn lâu hơn thì biết , viên chỉ huy vội liếc mắt ra chỗ khác vì cảm thấy mình e khó đấu lại nổi con bé này - Ngươi có phải là cận vệ của Hoàng tôn không?
- Biết chết liền ! - Nguyên Thiên lừ mắt nhìn về phía Duy Khiêm . Thái độ của nó cứ như vừa trông thấy kẻ thù lớn nhất trong đời mình - Hắn là ai tui còn không biết , nói chi làm cận vệ!
Vừa nghe thấy Nguyên Thiên trả lời , tên chỉ huy bất giác nhướng mày lên nhìn cho kỹ cô gái đang đứng trước mặt mình rồi vội vã bước đền bên cạnh Duy Khiêm . Đoạn gã chắp tay thì thầm với một vẻ mặt hềt sức kính cẩn và nghiêm trang .
- Hoàng tôn ! Xem ra cô gái này đích thật là cận vệ do thần Kim Quy sai tới cho người rồi !
Trông vẻ mặt vô cùng thành khẩn của tên thị vệ , Duy Khiêm chỉ gật nhẹ đầu , đồng thời khuyến mãi thêm một nụ cười “đẹp rạng ngời mà không chói lóa” khiến viên chỉ huy phải giật mình đánh trống.. mắt sang chỗ khác . Thấy Duy Khiêm vừa tiến về phía mình , vừa cười …, không biết anh cười gì , nhưng Nguyên Thiên giải mã nụ cười ấy là kiểu cười cầu hoà . Anh ta tiến về phía mình một cách ung dung bình thản , tay không mang gươm , mặt không sát khí , thái độ vô cùng ôn nhu và hòa nhã , nếu có mục đích gì thì nhất quyết đó không phải là chuỵên tốt lành .
- Nhóc con ! Cô tên gì?
Nguyên Thiên nhăn mặt lại khi nghe Duy Khiêm thản nhiên gọi mình là nhóc con . Xin lỗi à ! Tướng tôi tuy nhỏ bé nhưng thuộc dạng “tuy không cao nhưng khiến người khác phải ngước nhìn” đấy ! Anh thì lớn hơn tôi được bao nhiêu với cái khuôn mặt búng ra sữa của minh kia chứ . Nhìn cái khuôn mặt trẻ con thế kia là biết ngay dạng thư sinh trói gà không chặt , trong khi nó chúa ghét con trai mà trói gà không chặt . Tóm lại là chẳng biết làm gì ngoài việc “lừa đảo chuyên nghiệp không cần trường lớp đào tạo” như anh chàng này.
- Tôi không phải là nhóc con ! Tôi là Nguyên Thiên , Hồ Nguyên Thiên . Đã nhớ rõ chưa!
- Nguyên Thiên ! Cái tên ấy nghĩa là nguyên cả một bầu trời , có ý nghĩa lắm - Duy Khiêm nheo mắt lại khi trông thấy khuôn mặt đanh lại , tỏ ý không hài lòng của nó - Được ! Từ nay cô sẽ là cận vệ của tôi ...
- Ai là cận vệ của anh? Có mà nằm mơ!
Duy Khiêm còn chưa nói dứt lời thì Nguyên Thiên đã đột ngột quát lên đầy tức giận . Nghĩ sao vậy ! Đã lừa nó vào thế lưỡng đầu thọ địch suýt mất mạng như thế này , bây giờ lại còn muốn nó làm cận vệ cho mình sao . Nằm mơ cũng thấy mờ mờ , huống chi nó còn đang tỉnh sờ sờ ra đây .
Có vẻ như đã đoán biết trước thái độ xù lông nhím của nó , Duy Khiêm hất đầu về phía đám cấm vệ đang lăm lăm đao kiếm phía sau lưng mình , rồi đưa tay lên làm động tác cứa ngang cổ . Khuôn mặt trẻ con nghiêm lại ngụ ý : “Nếu cô không đồng ý làm cận vệ của tôi, thì cái đám cấm vệ chực chờ phía sau sẽ giết chết cô một cách nhanh chóng không thương tiếc” . Lời nhắn nhủ đơn giản nhưng sâu xa ấy đã làm cho Nguyên Thiên phải giật mình . Xem ra chỉ có cách trở thành cận vệ cho anh ta mới có thể thoát khỏi đám người đang hung hăng muốn triệt hạ nó . Trong khi đó nó cần phải sống , cần phải tìm hiểu xem rốt cuộc đây là nơi nào , và tìm xem liệu chỉ có mình , hay cả Nguyên Thục , Linh Lan , Bách Nhật và Anh Tú cũng đã lạc bước vào cái nơi chẳng có gì vui - ngoài thấy ai lạ là la toán lên “thích khách” - như thế này .
Cân nhắc đắn đo mãi , Nguyên Thiên mới chậm chạp ngước đầu lên và nhìn thẳng vào đôi mắt nâu mật đang nheo lại của Duy Khiêm . Đồng thời buông từng tiếng một trước khi quăng trả thanh kiếm cho tên thị vệ bị đoạt mất vũ khí khi nãy đang ngơ ngác nhìn .
- Được ! Tôi sẽ làm cận vệ cho anh . Nhưng tôi muốn biết anh tên gì?
- Tôi họ Lê tên là Phu Quân . Nhưng cô chỉ cần gọi tôi là Phu Quân thì được rồi .
- Lê Phu Quân ! Phu Quân ! Được ! Tôi nhớ rồi .
Nguyên Thiên gục gặc đầu , ít ra nó cũng đã có tý thông tin về anh chàng lúc nào cũng cười tươi như hoa thế này . Đầu tiên là cái tên , tiếp theo sau đó là moi móc những điểm yếu của anh ta để chơi trò gậy ông đập lưng ông- dưới cái vỏ “ngụy trang kiểu Úc” là cận vệ của mình . Nguyên Thiên bất giác cười thầm , bản thân nó còn lo chưa xong , hơi đâu mà lo cho người khác . Thế nên sau khi đã lấy được lòng tin của anh chàng này thì alê hấp, bắt anh ta dẫn ra khỏi cái nơi quỷ quái này để bảo đảm mình được an toàn , rồi sau thì đó xù đẹp , đường ai nấy đi ! Chúng ta chẳng còn liên quan gì tới nhau . Nghe có vẻ tàn nhẫn thật đấy , nhưng chịu . C’est la vie - đời là thế mà .
Chẳng biết Duy Khiêm có hiểu những gì Nguyên Thiên đang suy nghĩ trong đầu hay không , mà chỉ thấy anh mỉm cười . Trong khi Nguyên Thiên cũng đang tâm đắc với kế hoạch trong đầu mình nên cũng bất giác mở miệng mà cười . Anh cười , nó cười . Cả hai cùng cười . Tuy nụ cười mang ý nghĩa khác nhau , và cách thể hiên của mỗi người cũng khác nhau , nhưng trong đầu của cả hai đều có chung một ý nghĩ, đó là tìm hiểu đối phương để rổi sau đó lợi dụng triệt để để đạt được mục đích riêng của mình…
- Phu Quân ! Mau nói đám thị vệ của anh lui ra hết đi ! Chứ để như vậy sao mà tôi ớn quá !
Nguyên Thiên vừa cười vừa nói với một thái độ vô cùng thân thiện , và Duy Khiêm cũng đáp lễ lại nụ cười của nó bằng với một cử chỉ vô cùng tự nhiên : đó là nắm lấy tay Nguyên Thiên và ung dung dắt nó ra khỏi đám cấm vệ đang đứng dạt ra hai bên để nhường đường.
Thoạt tiên, Nguyên Thiên giật bắn cả người khi những ngón tay mảnh khảnh của Duy Khiêm chạm vào mình, nó tính hất tay anh ra nhưng sau đó đã kịp thời suy nghĩ lại . Chẳng phải nó đang muốn lấy lòng tin của anh chàng này đặng thực hiện mục đích nhất tiễn song điêu , một là trả thù lại cú lừa ngày hôm nay, hai là bắt anh ta tình nguyện dẫn mình ra khỏi cung hay sao . Quân tử không màng chuyện tiểu tiết , huống chi việc nó đang làm là vô cùng trọng đại , thế nên chịu hy sinh một chút thì cũng chẳng thiệt hại gì.
Trong thấy Duy Khiêm và Nguyên Thiên nắm tay nhau vui vẻ bước vào dãy hành lang rèm bay phấp phới , đám cận vệ ngơ ngác nhìn nhau . Mới nãy còn trông thấy Hoàng tôn và cô gái này kình nhau ra mặt , nay lại bỗng nhiên cười nói vui vẻ một cách lạ thường , khiến ai nấy đều ngơ ngác hoang mang chẳng hiểu tại sao . Đợi khi bóng dáng của Nguyên Thiên và Duy Khiêm mất hút sau bức mành sáo , viên chỉ huy nheo một mắt lại . Gã quay sang tên cấm vệ có nốt ruồi bự nằm ngất ngưỡng trên má trái , đoạn hạ giọng thì thầm , như chỉ để cho mình gã và hắn ta nghe thấy cuộc đối thoại này .
- Ngươi mau về bẩm lại với Trịnh thái phi rằng có một cô gái lạ mặt xuất hiện do thần Kim Quy phái đến để làm cận vệ cho Hòang tôn . Ta sẽ đích thân sai người đi do thám tung tích của cô ta . Nếu Trịnh thái phi có hỏi gì ngươi cứ bảo bà ấy yên tâm , tất cả mọi việc một tay ta sẽ lo liệu , nhớ chưa!
Tên cấm vệ vội vã gật đầu rồi nhanh chóng chạy vụt đi khi nhận được cái khoát tay ra hiệu của viên chỉ huy . Nhìn theo bóng dáng của tên cấm vệ từ từ khuất xa dần , khuôn mặt trắng bủn của viên chỉ huy liền nở một nụ cười giảo hoạt và nguy hiểm . Kế hoạch mà gã ta đang sắp xếp đã hình thành trong đầu …bây giờ chưa phải là thời cơ … Trịnh thái phi , người cứ nhẫn lòng mà chờ đợi đi!
Có ai ngờ mới cách đây vài phút , nó còn đang cùng với đám bạn của mình rong chơi vui vẻ trên hè phố , thế rồi bỗng đâu xuất hiện một làn sương “vô duyên” lạ hoắc ngay giữa bến Bạch Đằng vây lấy người tụi nó . Để rồi khi làn sương bí ẩn đó tan đi , Nguyên Thiên ngơ ngác nhìn quanh , đâu đâu nó cũng chỉ trông thấy những mái ngói lưu ly trong suốt lấp lánh , những chiếc cột sơn son to lớn vững chãi khẽ vươn mình ra đỡ lấy các trui , kèo chạm khắc hoa văn uốn lượn cầu kỳ , mà tuỵêt nhiên không hề có lấy một tòa nhà cao tầng hiện đại nào . Quan trọng hơn hết , Nguyên Thiên phát hiện ra chỉ có mỗi mình mình đang đứng ở đây , không có Nguyên Thục , không có Anh Tú , không có Bách Nhật cũng chẳng có Linh Lan . Chỉ có tiếng chim hót trong bụi hoa lẩn khuất , chỉ có những làn hương thoang thoảng ấm nồng , chỉ có những hành lang rèm bay phấp phới , và cùng với đó là một sự im lặng đến đáng sợ , hoang vu .
Đứng giữa khung cảnh xa lạ , chỉ có mình ta với ta thế này , một đứa con gái trước sau không sợ bất cứ thứ gì như Nguyên Thiên cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trong lồng ngực . Nó hấp tấp chạy băng qua một hồ sen rộng lớn , vừa chạy vừa bắc tay làm loa gọi lớn tên từng người . Nhưng rủi thay người mình cần tìm đâu không thấy , chỉ thấy nguyên một đám người ăn bận cổ quái , mặt đầy sát khí , miệng quát “Thích khách ! Thích khách” - ầm ĩ như muốn vỡ cả màng nhĩ - đuổi theo nó ầm ầm , với một tốc độ cỡ vô địch Olympic cũng phải chào thua .
Ban đầu Nguyên Thiên còn đứng ngây mặt ra khi nhác thấy một đám người tay đao , tay kiếm lao về phía mình vô cùng hùng hổ . Đến lúc khoảng cách dần được rút ngắn , và nó đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đằng đằng sát khí của từng người , thì nó mới bắt đầ
u tá hỏa lên và co giò vọt lẹ vì ngửi thấy mùi nguy hiểm đang đến gần kề . Ba mươi sáu kế , chạy là thượng sách . Cổ nhân đã dạy thì cấm có sai , thế nên Nguyên Thiên mở hết tốc lực của mình ra để chạy thoát khỏi đám người đang hò hét đuổi tới sau lưng mỗi lúc một gần . Thuận tay xô đẩy hai ba cô gái mặc áo tứ thân lượt là để lấy đường đi , Nguyên Thiên chợt trông thấy một vườn hoa rộng lớn đủ màu sắc đang ở trước mặt mình . Không cần nghĩ ngợi chi cho thêm nhức óc , nó bèn chui đại vào một bụi hoa to lớn gần đó rồi trân mình chịu đựng khi bị những chiếc gai nhỏ xíu li ti hè nhau chích vào người . Thây kệ mày ! Mày chích mặc mày , tao trốn mặc tao . Nguyên Thiên lầm bầm trong miệng để xua đi cảm giác ngứa ngáy khó chịu khắp người . Nó vội vàng nín thở , im lặng khi nghe thấy tiếng chân rầm rập chạy băng ngang qua vườn hoa . Cố đợi thêm một lúc nữa cho đến khi tiếng bước chân xa dần để chắc chắn đám người ấy không quay trở lại , nó mới dám từ từ ló đầu ra quan sát coi “thập diện mai phục” đã đi chưa.Nguyên Thiên ngồi bó gối trong lùm hoa , trong đầu nó xoay quanh rất nhiều câu hỏi mà bản thân mình không sao trả lời được . Tỷ dụ như đây là đâu? Tại sao chỉ có mình nó? Mọi người đâu cả rồi? Còn những người đó là ai mà ăn bận hệt như trong phim cổ trang thế kia? Mà khoan đã , phim cổ trang ! Nguyên Thiên đột nhiên ngồi thẳng lưng vì sự khám phá mới mẻ của mình . Phải ha ! Nhất định là họ đang đóng phim rồi . Chứ nếu không sao tự nhiên lại ăn bận kỳ lạ , tay còn vác gươm mang giáo như thế ! Có nhắc mới nhớ , năm ngoái nó mới coi được phim ‘Võ lâm truyền kỳ’, và ‘Duyên trần thoát tục’ , thấy cũng đánh đấm ì xèo như muốn nổ tung cả màn hình . Nhưng nếu bàn về diễn xuất thì phải tôn cái đoàn làm phim này làm sư phụ mới phải . Cái sát khí đằng đằng , cộng thêm mấy thứ binh khí không biết mua ở đâu mà trông cứ y như thật , báo hại nó phải hú vía một phen .
Nguyên Thiên càng nghĩ càng hứng chí . Nó buông người ngả về phía sau để tìm chỗ dựa theo thói quen . Những chiếc gai nhọn đang cố thủ nãy giờ để chờ cơ hội , được dịp đâm thẳng vào lưng nó không thương tiếc , làm Nguyên Thiên phải buột miệng “úi cha” hai tiếng vì quá đau . Kết quả là giờ đây , nó phải chường mặt ra và đứng đối diện với một chàng trai có khuôn mặt baby đi kèm với một nụ cười đáng yêu trông hệt như một thiên thần . Chà ! Không biết anh này đóng vai nào đây ta? Đẹp trai vậy chắc là đóng vai nam chính rồi , chớ đóng vai phụ hay quần chúng thì uổng phí nhan sắc quá . Vai phụ mà lấn át vai chính thì có mà hỏng mất cả bộ phim!
- Này anh! Cảnh truy đuổi thích khách đó diễn xong chưa? Tôi muốn gặp đạo diễn!
Nguyên Thiên nở một nụ cười “môi xinh hé nụ cười xinh” khi thấy chàng trai “con ai mà đẹp rứa” đang nheo mắt nhìn mình từ đầu đến chân . Thái độ săm soi người khác cứ như thể nhân viên siêu thị đang soi hàng để tính tiền khiến Nguyên Thiên hơi khó chịu một chút . Dẫu sao từ trước tới nay nó cũng chưa bao giờ bị ai nhìn một cách quá đáng như thế này .
- Cô là thích khách?
- Hửm? Chứ không phải thích khách là do người khác đóng sao ? Tôi chỉ đóng vai quần chúng thôi? Anh cho tôi gặp đạo diễn đi , hay ít nhất thì thư ký trường quay cũng được!
Thấy mình càng nói thì đôi mắt nâu mật của chàng trai càng ngày càng nheo lại , có vẻ như không hiểu nó đang muốn nói đến chuỵên gì , Nguyên Thiên chặc lưỡi . Nó đứng khoanh hai tay vào nhau , chân thì nhịp nhịp , mặt thì vênh lên rồi buông từng tiếng một để cho chàng trai kịp thấm nhuần câu nói của mình .
- Anh đóng vai gì? Nam chính hả?
Duy Khiêm có hơi ngạc nhiên và buồn cười khi thấy cô gái này đã xâm nhập vào hoàng cung thì thôi chớ , lại còn nói năng cộc lốc , thái độ ngông nghênh chẳng coi người khác ra gì . Nhất thời , anh cảm thấy có phần hứng thú trong bụng . Bỗng nhiên , cái đầu tinh quái của anh nảy sinh cái ý định muốn … hù cô gái này một phen để xem cái bộ dạng nghênh ngang ấy , liệu có còn ngạo mạn được hay không khi có chuyện xảy ra.
- Thế cô có biết đây là đâu không ?
- Ủa ! Chẳng phải đây là phim trường sao? - Đang chống nạnh nhìn những bông hoa ngả mình theo gió , Nguyên Thiên thoáng ngạc nhiên khi nghe Duy Khiêm hỏi lại mình . Gì vậy! chẳng lẽ anh ta không phải đang đóng phim sao?
- Tôi không biết “phim trường” là địa danh nào! Nhưng chắc cô biết hoàng cung là gì, đúng không?
- Hoàng cung? Anh giỡn chơi hả? Đây là phim nói về năm nào , thời nào mà có hoàng cung trong ấy nữa .
Hai chữ “hoàng cung” vừa thoát ra khỏi đầu môi của Duy Khiêm, làm Nguyên Thiên đang ngồi vắt vẻo trên lan can phải giật mình la lên . Quên mất khi nãy mình còn đang bị một đám người hừng hực khí thế đuổi theo, nên trong lúc hoang mang vì không biết Duy Khiêm nói đùa hay nói thật , Nguyên Thiên buột miệng la lớn . Đến khi trông thấy cái lắc đầu nhẹ của “chàng baby milo” tỏ ý “nói khe khẽ thôi”, nó vội vàng hạ thấp giọng xuống với một thái độ vô cùng thận trọng .
- Vậy chớ … đây là năm nào?
- Đây là năm Cảnh Hưng !
Thấy Nguyên Thiên bất giác hạ giọng , chàng trai cũng liền hạ giọng theo , nhưng những lời anh vừa nói ra chẳng khác nào sét đánh ngang .. lông mày ! Gì chứ ! Đây không phải là phim trường sao? Nếu không phải , vậy thì đây là đâu? Niên hiệu Cảnh Hưng , cái tên này nghe quen quen nhưng Nguyên Thiên không tài nào nhớ ra nổi mình đã từng nghe qua cái tên này ở đâu . Nó càng nghĩ càng thấy mình như đang lạc vào đám sương mù , hệt như cái lúc nó đang đứng ngơ ngáo trong làn sương kỳ lạ ở bến Bạch Đằng kia . Đang hoang mang ngơ ngác , Nguyên Thiên nhác thấy nụ cười mỉm của Duy Khiêm . Nụ cười đó khiến nó thở phào nhẹ nhõm và phát vào vai anh một cái như thói quen thường ngày khi đứng cùng với lũ con trai lớp mình .
- Anh đùa cứ như thật !
Nguyên Thiên vừa nói dứt lời , ánh mắt Duy Khiêm vụt thóang qua môt tia sáng . Anh nghiêng đầu nhìn nó rồi lại mỉm cười , một nụ cười tinh quái khiến Nguyên Thiên bất giác đề phòng .
- Vậy cô muốn thật chứ gì ?
Trước khuôn mặt ngây ngô của Nguyên Thiên - vì không hiểu anh tính làm gì , Duy Khiêm rảo mắt nhìn quanh ngự hoa viên một lượt . Anh hắng giọng mấy cái rồi bất thần la lên.
- Có thích khách!!
Nụ cười đang nở trên môi Nguyên Thiên đột ngột phụt tắt như ánh lửa đang cháy bị dội nước cái xèo . Quả đúng như lo sợ của nó , tiếng bước chân rầm rập của đám người kia đã quay lại . Trong phút chốc , cả vườn hoa yên tĩnh đã bị xáo trộn bởi những tiếng la hét quát tháo đổ dồn về phía ngự hoa viên . Đội quân cấm vệ nhanh chóng xuất hiện rồi vây lấy Nguyên Thiên vào giữa khiến nó vô cùng kinh ngạc và tức giận - khi thoáng thấy của Duy Khiêm đang nở một nụ cười “ngây thơ” thấy ớn.
- Các ngươi hãy thay ta bắt tên thích khách này ! Đừng để cô ta ám hại hoàng thượng!
Phớt lờ ánh mắt hình đại bác của Nguyên Thiên , Duy Khiêm nghiêm mặt hô lớn . Anh vừa dứt lời thì hàng chục tên thị vệ nhất loạt xông vào cô gái bé nhỏ đang đứng mím môi thủ thế trước mặt mình . Dù vầng trán có lấm tấm những giọt mồ hôi trắng đục , nhưng Nguyên Thiên vẫn chăm chú theo dõi tên thị vệ mặt non choẹt đương vung kiếm lên chém tới . Nguyên Thiên khoa chân trái lên trước một bước , nó nhanh chóng lách người sang một bên và chụp lấy cổ tay tên thị vệ , đồng thời tay còn lại chặt mạnh vào cánh tay khiến gã bật lên một tiếng kêu đau đớn . Năm ngón tay gã buông ra và thanh kiếm rơi gọn vào tay của Nguyên Thiên . Đưa tay miết nhẹ vào thanh kiếm , nó thoáng gai người khi lưỡi kiếm bén lạnh chạm vào da thịt mình . Là kiếm thật ! Nó rất lạnh , lạnh đến tê người . Nguyên Thiên ngước nhìn những khuôn mặt đằng đằng sát khí mà trong lòng phập phồng . Không! Đây không phải là phim trường! Họ không phải là diễn viên và nó đủ tỉnh táo để nhận ra tình hình nghiêm trọng đang xảy đến với mình . Trong giây phút đó , Nguyên Thiên nắm chặt thanh trường kiếm trong tay , đôi mắt nó tập trung về những bóng người đang vung kiếm xông lên để xác định những đường kiếm tấn công về hướng nào .
Trong khi Nguyên Thiên đang phải tập trung tinh thần , chiến đấu giữ lại mạng sống để còn quyết hỏi tội chàng trai đã đưa nó vào tình thế lưỡng đầu thọ địch , thì Duy Khiêm ung dung đứng khoanh hai tay vào nhau . Anh ngầm quan sát cô gái ăn mặc kỳ lạ đang tung hoành trước mặt mình mà bao nhiêu thắc mắc không ngừng rộn lên trong đầu . Chẳng biết cô này được thụ giáo võ học từ ai mà những quyền thế trông rất kỳ lạ . Cô ta khi tiến , khi lùi , khi đấm móc , khi phạt ngang , làm những tên cấm vệ quân hung hãn - ngày thường vốn tự phụ ta đây đao giỏi kiếm hay phải nằm lăn lê trên mặt đất - trông chẳng khác nào mèo bị cắt tai khiến Duy Khiêm trong bụng cao hứng thầm . Một đám cấm quân oai vệ trong cung , nay lại bị một cô gái lạ mặt đánh cho liểng xiểng đến đứng còn không nổi thế kia , thật mất mặt chưa từng thấy .
- Hoàng tôn ! Tên thích khách này xem ra không dễ đối phó ! Người hãy mau rời khỏi đây ngay!
Thấy Duy Khiêm ngồi ... chống tay lên bậc thềm bằng đá hoa cương nhìn đám cấm vệ bị đánh cho tơi tả , viên chỉ huy đội cấm vệ trong cung - có khuôn mặt trắng bủn - vội vàng nhắc nhở . Giơ thanh đao ngang người thủ thế đề phòng tên thích khách đánh tới mình , gã vừa la hét chỉ huy đám thị vệ xông lên , vừa di chuyển về chỗ Duy Khiêm đang ngồi . Đưa mắt nhìn khuôn mặt đang căng thẳng của viên chỉ huy quân cấm vệ , anh nở một nụ cười…
- Ta lo cho các ngươi nên không nỡ rời khỏi đây!
Viên chỉ huy vừa nghe Duy Khiêm nói , lại vừa trông thấy nụ cười như mùa thu tỏa nắng của anh , gã ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào thì bỗng nghe thấy đám thị vệ phía sau mình la lên kinh ngạc và khiếp sợ . Gã vội quay phắt đầu lại , để khi trông thấy cảnh tượng hiếm có đang diễn ra trước mắt , nhất thời cũng khiến gã phải ngây người ra .
Nguyên Thiên từ khi có được vũ khí , nó một tay vung kiếm gạt những đường kiếm của đối phương , một tay chém vào những điểm yếu của chúng đồng thời chân quét ngang để gạt ngã . Khi thấy một tên cấm vệ vừa hò hét vừa quơ gươm loạn xạ về phía mình trông rất chi là khí thế , Nguyên Thiên vừa chạy về phía hắn vừa bảo vệ thân thể mình khỏi bị những lưỡi kiếm sắc bén chạm vào . Đến khi chỉ còn cách hắn ta khoảng ba bước , Nguyên Thiên đột ngột tung mình lên cao đồng thời dùng chân kẹp chặt lấy cổ hắn rồi quật mạnh xuống đất nhanh như chớp . Chứng kiến màn tung người lên không và kẹp lấy cổ đối phương quật xuống - đồng thời thuận tay phạt ngã hai tên lính đang xông vào tương trợ té sóng soài ra đất - một cách ngoạn mục của Nguyên Thiên , Duy Khiêm trong phút cao hứng liền vỗ tay để tán thưởng cho cô gái lạ mặt tuy bé nhỏ nhưng võ nghệ lại giỏi đến không ngờ . Đến khi thấy viên chỉ huy và những tên cấm vệ khác đang ngơ ngác nhìn mình , Duy Khiêm vừa vỗ tay , vừa mỉm cười .
- Các ngươi cố lên! Ta vỗ tay động viên các ngươi đây ! Chớ có làm ta thất vọng đấy!
Viên chỉ huy và những tên cấm vệ đưa mắt nhìn nhau rồi sau đó không ai bảo ai , cả bọn nhất loạt xông lên , miệng hô hào đầy khí thế vì như không muốn vị hoàng tôn đáng yêu , tốt bụng này phải thất vọng về mình . Tiếng bước chân rầm rập , tiếng la hét đinh tai làm cho ngự hoa viên trở nên hỗn loạn khác thường . Nguyên Thiên càng đánh càng nhận ra mình đã bắt đầu thấm mệt . Mãnh hổ nan địch quần hồ . Cho dù nó có tài giỏi và bền sức đến đâu đi chăng nữa, thì cũng khó lòng chống lại đám thị vệ đang kéo tới tiếp ứng ngày càng một đông hơn như thế này .
Mặc dù đang đứng từ xa để quan sát nhưng Duy Khiêm vẫn tinh ý nhận ra Nguyên Thiên đã bắt đầu thấm mệt khi thấy thủ pháp của nó kém linh hoạt hơn lúc ban đầu . Không được! Lâu lắm ta mới thấy cao hứng như thế này , nếu chẳng may cô gái ấy bị bắt thì há chẳng phải trò vui sẽ sớm tan sao . Huống hồ ta còn đang muốn truy ra gốc gác của cô gái lạ mặt ấy . Mục đích của cô ta là gì khi xâm nhập vào hoàng cung và người truyền dạy võ nghệ cho cô ta là ai mà có thể có những đòn thế vô cùng lạ mắt , nhưng uy dũng thì không kém cạnh bất cứ môn phái nào trên chốn võ lâm này . Duy Khiêm nghĩ thầm trong bụng . Anh rảo mắt liếc nhìn viên chỉ huy - đang hò hét cho đám thuộc hạ của mình không được để sổng tên thích khách táo gan kia - và tằng hắng một cái , khiến viên chỉ huy cấm vệ đang vung gươm chỉ trỏ um sùm liền khựng người lại và đưa mắt nhìn anh đượm vẻ ngạc nhiên .
- Ngươi ra lệnh cho bọn thị vệ ấy ngừng lại hết đi!
- Hòang tôn ! Người nói gì thế? Tại sao phải ngưng lại ạ?
Viên chỉ huy mở to mắt kinh ngạc khi nghe xong mấy lời Duy Khiêm vừa nói . Nhìn khuôn mặt ngơ ngẩn đang đơ ra như tượng gỗ vì khó hiểu của gã , Duy Khiêm trỏ tay về phía Nguyên Thiên đang đánh nhau kịch liệt trong vòng vây ngày càng xiết chặt dần , đoạn từ tốn cất lời .
- Cô gái ấy là cận vệ của ta!
- Cái gì ? Sao… sao… có… thể…- Viên chỉ huy sau khi nghe câu trả lời của Duy Khiêm liền há hốc miệng ra ngỡ ngàng, vì không thể tin nổi vào tai mình .
- Ngươi ngạc nhiên thế cũng đúng , đến ta còn không thể tin được nữa là ! Đêm qua ta mơ thấy thần Kim Quy báo mộng rằng vào lúc tối mai , ở ngự hoa viên, ta sẽ gặp được một người tinh thông võ nghệ do vị thần ấy phái tới để làm cận vệ cho ta . Thế nên ta mới ra ngự hoa viên xem thử đó có phải là sự thật hay không . Đến khi thấy cô gái này , ta đã nửa tin nửa ngờ . Một đứa con gái bé nhỏ , chân yếu tay mềm mà lại là cận vệ của ta ư? Vì nếu thật là người trời do thần Kim Quy phái tới võ nghệ tất không phải tầm thường…
Duy Khiêm mỉm cười khi thấy khuôn mặt của viên chỉ huy ngày càng nghệch ra , nhưng thái độ thì vô cùng chăm chú lắng nghe câu chuyện đượm màu sắc hoang đường do chính tay mình thêu dệt nên! Duy Khiêm ơi là Duy Khiêm! Hôm nay ta mới phát hiện thêm một tài lẻ khác ngoài việc suốt ngày chỉ biết cười và cười như trước đây
- Đến khi thấy cô gái này khiến các ngươi lay hoay mãi mà vẫn chưa bắt được , lại còn phải huy động thêm người thì ta không còn nghi ngờ gì nữa . Cô gái ấy đích thị là cận vệ của ta .
- Hoàng ... Hoàng tôn! Làm sao người có thể khẳng định như thế? Biết đâu cô ta không phải thì sao ?
- Trước lúc thần Kim Quy biến đi , ta cũng thắc mắc hệt như ngươi ! Nhưng thần nói rằng ta cứ yên tâm , đặc điểm để nhận biết người cận vệ đó là người ấy cứ một mực chối rằng không hề quen biết ta và mình không phải là cận vệ của ta ! Ngươi nghĩ xem , nếu là thích khách thật thì chắc chắn cô ta phải tự nhận mình là thị vệ của ta để bảo toàn mạng sống , chứ đâu dại gì mà từ chối , có đúng thế không?
Duy Khiêm vừa nói dứt câu , khuôn mặt trắng bủn của viên chỉ huy cấm vệ thoáng đăm chiêu ra chiều suy nghĩ vì nhận thấy lời anh nói không phải là không có lý . Nếu cô ta là thích khách thật thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt . Còn nếu cô ta là cận vệ của Hoàng tôn thì lại càng khỏe nữa . Ít ra cũng đỡ mang tiếng đường đường là cấm vệ quân mà lại phải chịu thất bại nhục nhã trước một đứa con gái xa lạ này . Cận vệ cho hoàng tôn đương nhiên phải giỏi , và đám cấm vệ chúng ta có thua thì cũng phải đạo ! Vừa bảo toàn được danh dự , vừa có công phát hiện ra cận vệ của Hoàng tôn , lợi cả đôi đường , chỉ có kẻ ngu mới không làm . Mà ta thì không ngu , ngược lại còn rất khôn là đằng khác , thế nên tội gì mà không thử một phen.
- Tất cả mau dừng tay lại cho ta !
Đang hăng máu đánh nhau loạn cào cào , bọn cấm vệ nhìn nhau ngơ ngác khi nghe thấy tiếng viên chỉ huy hùng dũng quát lên . Thừa lúc bọn chúng khựng người lại , Nguyên Thiên nhanh nhẹn vung tay lên chém , còn chân thì đưa ra quẹt ngang khiến hai tên đứng gần nhất té nhào ra đất , rồi nó tung người nhảy lùi về phía sau hai bứoc để tránh những đường kiếm lia ngang người mình .
- Ta nói tất cả dừng lại có nghe không?
Sau vài giây ngơ ngác , bọn cấm vệ tiếp tục xông lên để trả thù cho đồng bạn của mình khi bị con bé thừa cơ hội kia đánh ngã . Nhưng đến khi nghe thấy tiếng quát như sấm sét của viên chỉ huy lại một lần nữa vang lên, tất cả chúng vội vàng dạt ra hai bên , trong khi gã chỉ huy thì từng bước tiến về phía Nguyên Thiên với một thái độ thăm dò . Thấy một tên mặt trắng bệnh hoạn bỗng nhiên từ đâu xuất hiện , lại còn lừ mắt săm soi mình từ đầu đến ngón chân , Nguyên Thiên cũng không hề tỏ ra kém cạnh . Nó một tay nâng kiếm ngang ngực , một tay thủ thế , còn mặt thì vênh lên nhìn trả lại viên chỉ huy còn ác liệt hơn hắn đang nhìn mình .
- Ngươi có biết Hoàng tôn là ai không? - Sau vài giây Nguyên Thiên và gã đọ mắt với nhau để xem ai nhìn lâu hơn thì biết , viên chỉ huy vội liếc mắt ra chỗ khác vì cảm thấy mình e khó đấu lại nổi con bé này - Ngươi có phải là cận vệ của Hoàng tôn không?
- Biết chết liền ! - Nguyên Thiên lừ mắt nhìn về phía Duy Khiêm . Thái độ của nó cứ như vừa trông thấy kẻ thù lớn nhất trong đời mình - Hắn là ai tui còn không biết , nói chi làm cận vệ!
Vừa nghe thấy Nguyên Thiên trả lời , tên chỉ huy bất giác nhướng mày lên nhìn cho kỹ cô gái đang đứng trước mặt mình rồi vội vã bước đền bên cạnh Duy Khiêm . Đoạn gã chắp tay thì thầm với một vẻ mặt hềt sức kính cẩn và nghiêm trang .
- Hoàng tôn ! Xem ra cô gái này đích thật là cận vệ do thần Kim Quy sai tới cho người rồi !
Trông vẻ mặt vô cùng thành khẩn của tên thị vệ , Duy Khiêm chỉ gật nhẹ đầu , đồng thời khuyến mãi thêm một nụ cười “đẹp rạng ngời mà không chói lóa” khiến viên chỉ huy phải giật mình đánh trống.. mắt sang chỗ khác . Thấy Duy Khiêm vừa tiến về phía mình , vừa cười …, không biết anh cười gì , nhưng Nguyên Thiên giải mã nụ cười ấy là kiểu cười cầu hoà . Anh ta tiến về phía mình một cách ung dung bình thản , tay không mang gươm , mặt không sát khí , thái độ vô cùng ôn nhu và hòa nhã , nếu có mục đích gì thì nhất quyết đó không phải là chuỵên tốt lành .
- Nhóc con ! Cô tên gì?
Nguyên Thiên nhăn mặt lại khi nghe Duy Khiêm thản nhiên gọi mình là nhóc con . Xin lỗi à ! Tướng tôi tuy nhỏ bé nhưng thuộc dạng “tuy không cao nhưng khiến người khác phải ngước nhìn” đấy ! Anh thì lớn hơn tôi được bao nhiêu với cái khuôn mặt búng ra sữa của minh kia chứ . Nhìn cái khuôn mặt trẻ con thế kia là biết ngay dạng thư sinh trói gà không chặt , trong khi nó chúa ghét con trai mà trói gà không chặt . Tóm lại là chẳng biết làm gì ngoài việc “lừa đảo chuyên nghiệp không cần trường lớp đào tạo” như anh chàng này.
- Tôi không phải là nhóc con ! Tôi là Nguyên Thiên , Hồ Nguyên Thiên . Đã nhớ rõ chưa!
- Nguyên Thiên ! Cái tên ấy nghĩa là nguyên cả một bầu trời , có ý nghĩa lắm - Duy Khiêm nheo mắt lại khi trông thấy khuôn mặt đanh lại , tỏ ý không hài lòng của nó - Được ! Từ nay cô sẽ là cận vệ của tôi ...
- Ai là cận vệ của anh? Có mà nằm mơ!
Duy Khiêm còn chưa nói dứt lời thì Nguyên Thiên đã đột ngột quát lên đầy tức giận . Nghĩ sao vậy ! Đã lừa nó vào thế lưỡng đầu thọ địch suýt mất mạng như thế này , bây giờ lại còn muốn nó làm cận vệ cho mình sao . Nằm mơ cũng thấy mờ mờ , huống chi nó còn đang tỉnh sờ sờ ra đây .
Có vẻ như đã đoán biết trước thái độ xù lông nhím của nó , Duy Khiêm hất đầu về phía đám cấm vệ đang lăm lăm đao kiếm phía sau lưng mình , rồi đưa tay lên làm động tác cứa ngang cổ . Khuôn mặt trẻ con nghiêm lại ngụ ý : “Nếu cô không đồng ý làm cận vệ của tôi, thì cái đám cấm vệ chực chờ phía sau sẽ giết chết cô một cách nhanh chóng không thương tiếc” . Lời nhắn nhủ đơn giản nhưng sâu xa ấy đã làm cho Nguyên Thiên phải giật mình . Xem ra chỉ có cách trở thành cận vệ cho anh ta mới có thể thoát khỏi đám người đang hung hăng muốn triệt hạ nó . Trong khi đó nó cần phải sống , cần phải tìm hiểu xem rốt cuộc đây là nơi nào , và tìm xem liệu chỉ có mình , hay cả Nguyên Thục , Linh Lan , Bách Nhật và Anh Tú cũng đã lạc bước vào cái nơi chẳng có gì vui - ngoài thấy ai lạ là la toán lên “thích khách” - như thế này .
Cân nhắc đắn đo mãi , Nguyên Thiên mới chậm chạp ngước đầu lên và nhìn thẳng vào đôi mắt nâu mật đang nheo lại của Duy Khiêm . Đồng thời buông từng tiếng một trước khi quăng trả thanh kiếm cho tên thị vệ bị đoạt mất vũ khí khi nãy đang ngơ ngác nhìn .
- Được ! Tôi sẽ làm cận vệ cho anh . Nhưng tôi muốn biết anh tên gì?
- Tôi họ Lê tên là Phu Quân . Nhưng cô chỉ cần gọi tôi là Phu Quân thì được rồi .
- Lê Phu Quân ! Phu Quân ! Được ! Tôi nhớ rồi .
Nguyên Thiên gục gặc đầu , ít ra nó cũng đã có tý thông tin về anh chàng lúc nào cũng cười tươi như hoa thế này . Đầu tiên là cái tên , tiếp theo sau đó là moi móc những điểm yếu của anh ta để chơi trò gậy ông đập lưng ông- dưới cái vỏ “ngụy trang kiểu Úc” là cận vệ của mình . Nguyên Thiên bất giác cười thầm , bản thân nó còn lo chưa xong , hơi đâu mà lo cho người khác . Thế nên sau khi đã lấy được lòng tin của anh chàng này thì alê hấp, bắt anh ta dẫn ra khỏi cái nơi quỷ quái này để bảo đảm mình được an toàn , rồi sau thì đó xù đẹp , đường ai nấy đi ! Chúng ta chẳng còn liên quan gì tới nhau . Nghe có vẻ tàn nhẫn thật đấy , nhưng chịu . C’est la vie - đời là thế mà .
Chẳng biết Duy Khiêm có hiểu những gì Nguyên Thiên đang suy nghĩ trong đầu hay không , mà chỉ thấy anh mỉm cười . Trong khi Nguyên Thiên cũng đang tâm đắc với kế hoạch trong đầu mình nên cũng bất giác mở miệng mà cười . Anh cười , nó cười . Cả hai cùng cười . Tuy nụ cười mang ý nghĩa khác nhau , và cách thể hiên của mỗi người cũng khác nhau , nhưng trong đầu của cả hai đều có chung một ý nghĩ, đó là tìm hiểu đối phương để rổi sau đó lợi dụng triệt để để đạt được mục đích riêng của mình…
- Phu Quân ! Mau nói đám thị vệ của anh lui ra hết đi ! Chứ để như vậy sao mà tôi ớn quá !
Nguyên Thiên vừa cười vừa nói với một thái độ vô cùng thân thiện , và Duy Khiêm cũng đáp lễ lại nụ cười của nó bằng với một cử chỉ vô cùng tự nhiên : đó là nắm lấy tay Nguyên Thiên và ung dung dắt nó ra khỏi đám cấm vệ đang đứng dạt ra hai bên để nhường đường.
Thoạt tiên, Nguyên Thiên giật bắn cả người khi những ngón tay mảnh khảnh của Duy Khiêm chạm vào mình, nó tính hất tay anh ra nhưng sau đó đã kịp thời suy nghĩ lại . Chẳng phải nó đang muốn lấy lòng tin của anh chàng này đặng thực hiện mục đích nhất tiễn song điêu , một là trả thù lại cú lừa ngày hôm nay, hai là bắt anh ta tình nguyện dẫn mình ra khỏi cung hay sao . Quân tử không màng chuyện tiểu tiết , huống chi việc nó đang làm là vô cùng trọng đại , thế nên chịu hy sinh một chút thì cũng chẳng thiệt hại gì.
Trong thấy Duy Khiêm và Nguyên Thiên nắm tay nhau vui vẻ bước vào dãy hành lang rèm bay phấp phới , đám cận vệ ngơ ngác nhìn nhau . Mới nãy còn trông thấy Hoàng tôn và cô gái này kình nhau ra mặt , nay lại bỗng nhiên cười nói vui vẻ một cách lạ thường , khiến ai nấy đều ngơ ngác hoang mang chẳng hiểu tại sao . Đợi khi bóng dáng của Nguyên Thiên và Duy Khiêm mất hút sau bức mành sáo , viên chỉ huy nheo một mắt lại . Gã quay sang tên cấm vệ có nốt ruồi bự nằm ngất ngưỡng trên má trái , đoạn hạ giọng thì thầm , như chỉ để cho mình gã và hắn ta nghe thấy cuộc đối thoại này .
- Ngươi mau về bẩm lại với Trịnh thái phi rằng có một cô gái lạ mặt xuất hiện do thần Kim Quy phái đến để làm cận vệ cho Hòang tôn . Ta sẽ đích thân sai người đi do thám tung tích của cô ta . Nếu Trịnh thái phi có hỏi gì ngươi cứ bảo bà ấy yên tâm , tất cả mọi việc một tay ta sẽ lo liệu , nhớ chưa!
Tên cấm vệ vội vã gật đầu rồi nhanh chóng chạy vụt đi khi nhận được cái khoát tay ra hiệu của viên chỉ huy . Nhìn theo bóng dáng của tên cấm vệ từ từ khuất xa dần , khuôn mặt trắng bủn của viên chỉ huy liền nở một nụ cười giảo hoạt và nguy hiểm . Kế hoạch mà gã ta đang sắp xếp đã hình thành trong đầu …bây giờ chưa phải là thời cơ … Trịnh thái phi , người cứ nhẫn lòng mà chờ đợi đi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét